13417421_1066119556815468_8713517097222425363_nTulip Châu Sa

Khuya, Mây làm xong công việc thứ hai trong ngày về đến nhà đã quá muộn.  Tranh thủ kiểm tra thư tín của trường học về con cái, Mây đọc luôn điện thư “thằng đàn bà” trả lời về vấn đề quan trọng liên quan đến hai DỰ ÁN đời cô.  Trút hơi thở dài, Mây đi thẳng vào restroom, đang đối diện mình trong gương, đột nhiên Mây nghe Hồn bảo Xác:

c

“Này, dù tâm trạng thế nào đi chăng nữa xin mầy hãy luôn cố gắng tập trung nghĩ đến những điều tốt đẹp nhứt cho HAI DỰ ÁN mầy đang triển khai xây dựng, một mình tao thì không đi tới đâu, mầy biết đấy”.

Xác lườm Hồn:
“Mầy nghĩ sao khi cái Xác tao vẫn còn tồn tại căn bệnh Phình Động Mạch Não, nó đe dọa mạng sống tao từng giờ, chứng Trầm Uất còn chưa buông tha tao và chứng rối loạn máu vì bạch cầu quá cao khiến tao khó thở thường xuyên mà tao phải làm hai jobs để kiếm thêm tiền đầu tư vào HAI DỰ ÁN…vậy mà…tao còn phải đối diện với những thứ áp lực khốn nạn như thế này?
“.

Hồn lại ra bề động viên nhắc nhở:Th

“Mầy thừa biết Hy Vọng và Thành Thật là hai thứ cực kỳ đắc đỏ kia mà!  Thế thì Tao và Mầy có nên trông mong hai điều đó  ở những kẻ rẻ tiền được không?   Cố gắng thôi!”

Nói rồi, Xác nhanh chóng nhận ra một điều, đối với kẻ rác rưởi đó đôi khi, cách trả lời có tính thuyết phục và mạnh mẽ nhất chính là KHÔNG NÓI GÌ CẢ!