Nơi Bình Yên Ta…Viết…

Category Archives: Mây

13417421_1066119556815468_8713517097222425363_nTulip Châu Sa

“Đôi khi, tôi im lặng không phải vì không biết hay do những kẻ luôn xúc phạm tôi là một ai đó ghê ghớm đối với tôi đến độ tôi phải sợ hãi, mà là vì nhờ lòng thương xót của Chúa đã giúp tôi nhẫn nhục chịu đựng và tuôn đổ nước mắt cầu thay cho họ mỗi đêm, mang danh tánh họ đến trước mặt Chúa trong sự nài xin và khẩn nguyện, tôi xin sự thương xót của Chúa biến đổi họ, dẫn họ đến sự ăn năn thật và lìa bỏ những lời nói dối, cay cú, độc địa như họ tự gán cho tôi, lìa bỏ lối sống trụy lạc, thói ích kỷ và tất cả những hành vi không ngay thẳng, thiếu thành thật khiến tôi đau đớn đến độ từng tìm đến cái chết để giải thoát khỏi những cơn đau hành hạ tôi từng giờ. Khi và chỉ khi họ được Chúa thay đổi thì họ mới thôi không làm tổn thương thêm người nào nữa. Tiếc thay, người mà con tôi gọi là cha, người mà cháu tôi gọi là mẹ, người gọi tôi bằng cô, người tôi gọi là anh, người tôi từng nghĩ là bạn thật của tôi lại không hề nhận ra điều đó. Trí não họ chưa thể nhận biết rằng tôi hoàn toàn tin vào sự đoán phạt công minh của Chúa và Ngài không bao giờ bỏ sót bất kỳ ai, vì thế tôi im lặng trước hành vi của họ khi họ làm nhục tôi, hành hạ tôi, bắt nạt tôi, đối xử tồi tệ với tôi là một sự lựa chọn của tôi chứ không phải tôi im lặng vì sợ hãi như họ nghĩ. Họ chưa đủ sự khai minh để nhận biết rằng: Nếu ai đó làm nhục người khác, hành hạ người khác, bắt nạt người khác, đối xử tệ với người khác mà họ im lặng thì vô hình chung người đó lại đang giúp họ trả nợ trần ai mà gánh hết nghiệp chướng cho riêng mình. Làm người, không nên “gắp lửa bỏ tay người” chỉ vì sĩ diện, ích kỷ và ghen ghét một cách hạ cấp.”


13417421_1066119556815468_8713517097222425363_nTulip Châu Sa

Bốn Mươi Bốn tuổi đời, tôi từng đọc nhiều câu chuyện về tình yêu bất diệt, làm tan chảy trái tim tôi thống thiết…

Biết nói thế nào với bạn về tôi? Không nhẽ, thú nhận rằng sau Bốn Mươi Bốn Năm sinh tồn trong gai góc, trái tim tôi vẫn còn yêu mãnh liệt…

Dù Nó, trái tim tôi đấy, đã bị thương tổn nhiều lần bởi chính những con người tôi vì họ hy sinh, nhưng nó rất cố gắng quên dần mình từng đau tắt thở, để tìm cầu sự sống…

Rất nhiều khi tôi thức dậy sau mỗi đêm dài thổn thức với những cảm xúc rất sâu, tôi khát khao muốn sống và được sống như ngày mai sẽ chết…

Thật khó tin nhưng khi mặt trời xuống núi chiều nay, Bốn Mươi Bốn tuổi đời tôi cũng khép lại vội vàng cùng những thất bại với cô đơn thảm khốc..

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang ngồi, bàn, món ăn và trong nhà

Rồi sáng mai thức giấc, tuổi Bốn Mươi Lăm ngồi chờ tôi trước cửa, liệu tôi có thể buông bỏ những sai lầm đưa tôi vào bể khổ của tháng ngày đã qua để linh hồn tôi chỉ đón nhận tuổi mới ở ngưỡng hơn nửa đời người với niềm vui thơ thới…

Sao đột nhiên tôi lại rùng mình, lạnh từng đốt sống, bước chuyển tiếp vào tương lai, ngày mai như có điềm báo trước, thời tiết mỗi năm nghe lạnh thêm, rõ biết…

Tuổi Bốn Mươi Lăm tôi hình như rất cần một sự khích lệ và an ủi, bởi đã hơn mười sáu ngàn ngày trái tim đau còn đập, quả nhiên là một kỳ tích trong đời…


13417421_1066119556815468_8713517097222425363_nTulip Châu Sa

Khuya, Mây làm xong công việc thứ hai trong ngày về đến nhà đã quá muộn.  Tranh thủ kiểm tra thư tín của trường học về con cái, Mây đọc luôn điện thư “thằng đàn bà” trả lời về vấn đề quan trọng liên quan đến hai DỰ ÁN đời cô.  Trút hơi thở dài, Mây đi thẳng vào restroom, đang đối diện mình trong gương, đột nhiên Mây nghe Hồn bảo Xác:

c

“Này, dù tâm trạng thế nào đi chăng nữa xin mầy hãy luôn cố gắng tập trung nghĩ đến những điều tốt đẹp nhứt cho HAI DỰ ÁN mầy đang triển khai xây dựng, một mình tao thì không đi tới đâu, mầy biết đấy”.

Xác lườm Hồn:
“Mầy nghĩ sao khi cái Xác tao vẫn còn tồn tại căn bệnh Phình Động Mạch Não, nó đe dọa mạng sống tao từng giờ, chứng Trầm Uất còn chưa buông tha tao và chứng rối loạn máu vì bạch cầu quá cao khiến tao khó thở thường xuyên mà tao phải làm hai jobs để kiếm thêm tiền đầu tư vào HAI DỰ ÁN…vậy mà…tao còn phải đối diện với những thứ áp lực khốn nạn như thế này?
“.

Hồn lại ra bề động viên nhắc nhở:Th

“Mầy thừa biết Hy Vọng và Thành Thật là hai thứ cực kỳ đắc đỏ kia mà!  Thế thì Tao và Mầy có nên trông mong hai điều đó  ở những kẻ rẻ tiền được không?   Cố gắng thôi!”

Nói rồi, Xác nhanh chóng nhận ra một điều, đối với kẻ rác rưởi đó đôi khi, cách trả lời có tính thuyết phục và mạnh mẽ nhất chính là KHÔNG NÓI GÌ CẢ!


13417421_1066119556815468_8713517097222425363_nTulip Châu Sa

Sáng nay pha trà xong ngồi chờ đến giờ đưa con đến trường rồi vào bệnh viện làm việc, mình chợt nghĩ đến hai người phụ nữ mà mình ngưỡng mộ và tôn kính! Đó là chị gái thứ Sáu của mình và chị Cả nhà họ Khuất.

Cả hai chị đều giống nhau ở điểm: độ lượng, làm việc miệt mài, hy sinh cho gia đình và em út giống như nhau. Cả hai từng khuyên mình “phải chú ý sức khỏe, giờ chị lớn tuổi dần, sức khỏe kém mới nhận biết lúc trước mình đã làm việc quá sức!” Dẫu biết lời khuyên của hai chị là kinh nghiệm quý báu mình nên xin vâng, nhưng hiện tại mình không có sự lựa chọn nào tốt hơn. Giờ các con không chỉ cần sự hiện diện của mẹ trong đời sống mà các con còn cần sự hổ trợ của mẹ về nhiều mặt. Lý trí trong trường hợp này đã bị đè bẹp bởi con tim, điều đó cũng tự nhiên và dễ hiểu thôi! Mình yêu bọn trẻ và sẽ tiếp tục hổ trợ các con cho đến ngày Chúa gọi mình về Thiên Quốc.

Mỗi khi trộm nhìn các con mình lại nghĩ đến tuổi thơ của bọn trẻ từ khi trong lòng mẹ (đến 2014) bị cha bỏ rơi, lòng mình đau không thở được…Thế là mình cố gắng…Cố gắng để bù đắp cho con mình!

14355069_1133321873428569_4249340393613088465_n

PS: Ảnh was taken by Bé Trúc Anh sáng nay.
Mẹ Tulip nhìn đời bằng ánh mắt đầy…thách thức😇


13417421_1066119556815468_8713517097222425363_nTulip Châu Sa

NGUYỆN THẦM

Bây giờ con lớn khôn rồi
Bỗng dưng mẹ sợ xa xôi một ngày…
Ra đời bỡ ngỡ đôi tay
Tương lai biết đắng ngọt cay thế nào
Mẹ thầm nguyện Chúa trên cao
Tiếp con sức mới bay cao giữa đời
Giúp con trụy lạc xa rời
Yêu người kính Chúa cho đời con vui…

image


13417421_1066119556815468_8713517097222425363_nTulip Châu Sa

🌷“Hội ngộ rồi chia ly”, lòng mình biết thế! Ở lúc này đây ngôn từ lại trở nên bất lực đối với hai cựu nữ sinh viên văn khoa Đà Lạt!😢
🌷Đêm qua chia tay Thu mình cười N gượng ngạo, nụ cười chỉ giữ được đến lúc mình và các con bước vào xe, lái xe về khách sạn trong làn nước mắt! Gặp nhau lần này rất vội…thời gian không đủ để bọn mình kể nhau nghe chuyện hơn 20 năm của hai cựu nữ sinh viên văn khoa sống nơi “ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI” từ xa Đà Lạt…và ôn lại kỷ niệm Ngọc ngà thuở vàng son một thời cùng học cùng sống đời sinh viên nghèo rớt mồng tơi trên Thành Phố Ngàn Hoa Đà Lạt!
🌷Cảm ơn Thu và gia đình đáng yêu của bạn đã cho mình và các con một kỷ niệm để khắc ghi vào tâm khảm như một động lực cổ vũ tinh thần cho mình và các con bươn về phía trước!
🌷Cảm ơn bạn đã được sinh ra như một bằng chứng của MỘT TÌNH BẠN THẬT! Mình sẽ mỗi ngày nhớ và thương yêu Thu, ông xã của Thu, và các con Thu nhiều hơn!❤️

13620774_1090885984338825_6793813748365278016_n


13417421_1066119556815468_8713517097222425363_nTulip Châu Sa

MỘ KHÚC 18
Nửa Đời Về Sau

Ơn đời trĩu nặng đôi tay
Đau thương xé nát thơ ngây bên trời
Đừng phụ ta! Kỷ niệm ơi…
Giữ cho ta sống nửa đời bình yên…

Thương tặng quý Anh Chị và các bạn Văn Khóa 91 (VK15) ĐẠI HỌC ĐÀ LẠT! Kỷ niệm thời sinh viên “sáng mì gói, chiều gói mì, khuya đào khoai Tây trộm” cùng quý Anh Chị và các bạn ngày xưa ấy sẽ nuôi nửa đời còn lại của DC trong yên bình! Thương và nhớ quý anh chị và các bạn đồng môn rất nhiều!


13417421_1066119556815468_8713517097222425363_nTulip Châu Sa

QUÀ TỪ TÂM
🌷Bộ “vó” này Chị (theo Người Miền Bắc hai con mình gọi chị là Bác Ba chứ không gọi Cô!) tặng cho mình vào cuối Hè năm 2011 trong một lần Chị và gia đình sang Ohio thăm em , thăm cháu từ Boston, giờ mình mới mặc vừa đây! Thật thích, nhất định phải KHOE thôi!

🌷Cái gì mình quý mình giữ gìn kỹ lắm cơ!

image

PS: Chợt nghĩ đến Chị mình nhờ cô bạn đồng nghiệp chụp cho mình chiều nay!


13417421_1066119556815468_8713517097222425363_nTulip Châu Sa

MỘ KHÚC 17

Mai về biết bạn thương ta
Bấy nhiêu đủ vượt phong ba dập vùi…
Đoạn đời đen tối không vui
Từ nay khép lại cho nguôi nỗi sầu…

Ocean City
July 25th, 2016


13417421_1066119556815468_8713517097222425363_nTulip Châu Sa

🌷Hôm qua đón chị từ văn phòng Bác Sĩ gia đình, mình chưa hề hỏi thăm chị kết quả mạch tim đồ thế nào thì mình đã quát lên trong giận giữ “chị làm ơn gọi về Việt Nam hỏi dùm em, ai là người nói với anh H cháu S từng bị bệnh và nhập viện, em cần phải biết!” Hẳn ai nói điều khiến Mẹ lo lắng chính là người khiến mình bị rủa sả “phá gia đình người khác”. Mình tin chắc vậy!

🌷Không nói không rằng chị C khóc. Chị V cúi mặt. Rồi như hiểu điều gì đã xảy ra cho mình, chị C bảo “thêm một lần bị vu oan không chết đâu em!” Chị V tiếp, “sẵn giờ chị mới nói…” Chuyện chị nói khiến lòng mình đau không chịu được. Chị hiến kế bảo mình làm. Trong cơn đau và giận dữ mình vẫn nói được với chị rằng “tuyệt đối đừng tự ý làm gì trả đũa người khác, hãy cầu nguyện cho họ và TIN Chúa rất công bằng, Chúa sẽ dạy họ những bài học làm người!”. Chị V hớt lời, “với ai thì có thể được, với nó em đừng có mơ”. Chị V quyết không tin vào điều mình nói. Mình rất hiểu vì sao…

NGHICH LY

🌷Từ hôm về thăm Cậu và hai cháu, mình không hề liên lạc về Việt Nam, Cả Mẹ mình cũng không gọi vì Mẹ vô cùng tinh vi trong việc nhận diện tâm trạng của con cái qua giọng nói…Vậy mà tên mình cứ mãi được lôi lên thớt để băm dằm. Mình giận chị V vì không hiểu cho mình, lần nào mình cũng năm nỉ “chị làm ơn đừng kể chuyện xứ người trong gia đình về Xứ Việt” nhưng chị chẳng bao giờ giữ nổi môi miệng mình trước những điều chị cho là “khốn nạn” (với mình thì không hề khốn nạn khi mà con người ta không có Đức Thánh Linh THỰC SỰ sống trong lòng họ, họ cần mình cầu nguyện cho họ thay vì cứ ngồi mà oán trách!)

💔Mình chợt nghĩ đến Cha lòng mình đau như cắt!