Nơi Bình Yên Ta…Viết…

Monthly Archives: Tháng Mười 2014

SONY DSC
Tulip Châu Sa

Trãi qua thực tế đời mình, hôm nay tôi cảm nhận sâu sắc điều này: Siêu vi khuẩn Ebola chẳng có gì nguy hiểm hơn so với căn bệnh VÔ TÂM của nhân loại. Sức tàn phá và sự lây nhiễm của căn bệnh vô tâm là vô cùng tận, vượt quá sự tưởng tượng và hiểu biết giới hạn của con người.


SONY DSC
Tulip Châu Sa

Hôm nay, Mây ngồi bên giường món cho chị gái từng muỗng cháo, chị của cô đang lên cơn sốt do nhiễm vi rút mùa cúm.  Hệ thống miễn nhiễm trong cơ thể chị luôn ở tình trạng yếu, chính vì thế mà chị rất dễ bị bệnh do vi rút gây ra.    Mây lại nhớ đến ngày xưa, ngày mà bốn cha con nhà họ PHAN đã bỏ lại người thân, gia đình, quê hương, Tổ Quốc để bay đến bến bờ TỰ DO.

Ngày đó, vừa đến Hoa Kỳ, ai cũng phải trãi qua kỳ khám sức khỏe tổng quát và phải điều trị tất cả những bệnh tật miễn phí. Cha, chị gái và anh trai của Mây đều phải nhập viện tiến hành phẫu thuật cho những căn bệnh của họ liên quan đến các cơ quan nội tạng. Mây lúc ấy phải che giấu những đau khổ, bàng hoàng và lo âu trong lòng, Mây đã…mạnh mẽ làm một đứa con, một đứa em biết chuyện để cùng một lúc…cuốc bộ từ bệnh viện này đến bệnh viện khác chăm sóc những người thân yêu của Mây. Mỗi ngày Mây nghe không chán câu “vất vả cho con!”, “vất vả cho em!”. Mây thành đứa bé đưa tin từ phòng bệnh…Cha đến phòng bệnh…Anh, rồi phòng bệnh…chị! Họ luôn quan tâm lo lắng cho nhau. Điều buồn cười là, cả Cha, chị gái và anh trai chỉ đã có thể ăn cháo và cơm thịt kho mặn kiểu Việt Nam do chính Mây nấu mang vào bệnh viện, còn Mây, ngày nào ta cũng phải ráng ăn những bữa ăn do bệnh viện chuẩn bị cho bệnh nhân (ngày ba bữa,) ăn đến nỗi Mây trở nên tròn trịa hẳn ra và điều tai hại hơn cả là Mây đã rơi vào trạng thái ghiền món tráng miệng “pudding” lúc nào không hay. Rồi… không lâu sau đó, người luôn bệnh lên bệnh xuống, bất tĩnh và trụy tim như cơm bữa lại chính là Mây, nhưng Mây vẫn giấu Cha và anh chị của mình! Mẹ và các anh chị đang sống bên kia bán cầu lại càng không thể biết những điều Mây cố tình giấu họ. Mây hiểu tâm trạng và cảm giác của một người luôn mang bệnh khổ như thế nào nên vào thời điểm đó Mây đã khuyên (thành công) hai người con trai dấn thân vào…trường y để bây giờ cả hai đều là Bác Sĩ giỏi khiến Mây rất tự hào và hài lòng về họ sau 16 năm không liên lạc (là do Mây quyết định và họ tôn trọng). Trong mắt người thân của Mây, cô lúc nào cũng… ổn và họ luôn xem Mây là đứa trẻ ương bướng và mạnh mẽ. Mãi cho đến cái ngày ĐỊNH MỆNH, Mẹ của Mây chính thức được anh trai bảo lãnh sang du lịch để xem các con Mẹ sống thế nào thì… trước ĐÔI MẮT THIÊN THẦN của Mẹ, mọi thứ lần lượt rủ nhau tự thú trước Người như điều đương nhiên đến lúc phải thế.

Mẹ chỉ hài lòng về anh trai và chị gái, Mẹ đã sốc nặng, thất vọng và đã quá đau đớn vì Mây, điều đó khiến trái tim Mây đau như  kim châm muối  xát.   Những chia sẻ từ sâu thẳm lòng Mẹ trước khi trở về Việt Nam khiến Mây thức tỉnh.

stereotypes___marriage_by_ladyvampiress“Mẹ chưa thấy thằng đàn ông nào mắc chứng hoang tưởng nặng như nó.  Nó hoàn toàn không có quyền cáo buộc con về bất cứ chuyện gì.  Nó càng không có quyền đổ lỗi cho con về bất cứ điều gì mà nó đang thoái mạ con với Mẹ, với mọi người.  Mẹ đã sinh ra con, nuôi con lớn không phải để làm vật sở hữu một cách vô tri vô giác trong sự ích kỷ của nó.  Con có giận thì Mẹ cũng phải nói thẳng với con một điều mà kinh nghiệm Mẹ đã trải qua, đối với Mẹ, so với bất cứ người đàn ông tồi tệ nào trên thế giới mà Mẹ từng biết cũng đều tốt hơn nó.  Nếu con còn ngủ mơ trong mối quan hệ lập lờ này với nó, người bị đau sẽ luôn là con.  Con không thể dùng phần đời còn lại của con để tiếp tục hầu hạ, phục tùng một thằng đàn ông mà con không biết ngày mai lòng dạ nó đang ở đâu, tâm trí nó bao giờ mới dừng lại việc nghĩ cách bôi nhọ con để khỏa lấp, che chắn cho sự vô tích sự của một người chồng, người cha, người con trong gia đình.  Tất cả sự hy sinh của con vì nó đều lãng phí rồi.  Mẹ đã nhìn thấu con người của nó.  Đã đến lúc con phải dùng cái đầu của mình thay vì dùng trái tim như bấy lâu trong mối quan hệ với nó.  Mẹ mong con suy nghĩ đến những điều Mẹ nói hôm nay.  Mẹ vì thất vọng ở con nên Mẹ muốn trở về Việt Nam.  Mẹ không muốn ở lại đây thêm ngày nào để nhìn thấy con sống đau khổ vì một thằng đàn ông không xứng đáng với con như vậy được nữa.”  Mây chưa hết bất ngờ, Mẹ lại tiếp: “Nếu biết trước hôm nay con sống như thế này, Mẹ thà bóp mũi cho con chết ngay sau khi con ra đời, Mẹ không cần phải chạy chữa cứu sống con khi Mẹ sanh con ra thiếu tháng.”

Lời nói của Mẹ đã làm tim Mây đau nhói. Đau vì những Giọt Nước Mắt của Mẹ rơi nữa. Sau nhiều đêm suy nghĩ về lời nói của Mẹ, Mây đã nhận ra chiếc chìa khóa Mẹ trao để mở trói cho cuộc đời Mây. Hôm nay, Mây biết chắc chắn một điều, Mẹ sẽ luôn nghĩ Mẹ sang Hoa Kỳ để tận mắt chứng kiến cảnh con gái chịu đựng, Mẹ đã phải chịu đau, chịu nhục vì những kẻ mà theo Mẹ là “mất hết nhân tâm”, nhưng sự xuất hiện của Mẹ trên xứ người là đúng lúc để cứu con gái và hai cháu ngoại thoát cảnh địa ngục, vì thế Mẹ đã chịu đau, chịu nhục cũng rất đáng! Thật chưa bao giờ Mây thấy Mẹ hài lòng về Mây như lúc này! Lòng cô vui và bình an vô cùng khi nghĩ về Mẹ!  Tạ ơn Chúa đã giúp cho Mây cơ hội thoát khỏi một hình mẫu hôn nhân mà cô không thuộc về nó.  Amen!

Mây lại ước sao cô thực sự là mây trời, bay về thăm Mẹ một thoáng, hôn Mẹ thật lâu… Rồi lại ra đi…


SONY DSC
Tulip Châu Sa

Chúa yêu thương!

Con đến đây ngắm nhìn dung nhan Chúa
Vinh Quang Ngài hiện diện khắp nơi nơi
Tâm linh con gội Ánh Sáng từ Trời
Trước lộng lẫy sắc màu Thu lại tới…

Cõi trần thế uy nghi từng dáng núi
Cúi hôn rừng lá thấp oặn bên sông
Bầy chim muông bay lượn giữa cầu vồng
Ngắm chiều vàng rụng rơi trong đáy nước

Sáng Thánh Đường lá Thu bay lướt thướt
Giai điệu vui phá vỡ không gian xa
Thu gió lạnh cánh rừng dài di chuyển
Tiếng Thánh Ca thánh thót khắp thôn làng

Gốc thông già có đôi chim gõ kiếng
Bổ võ cây điêu khắc cổ thành đài
Nằm trên cỏ ngắm núi đồi chót vót
Đối mặt rêu phong thung lũng hương nhài

Con muốn giữ tầm mắt mình rộng mở
Chiêm ngưỡng kỳ quan giữa chốn thiên thai
Cảnh đẹp nơi đây kỳ công báu vật
Chúa dựng ban đầu dành tặng cho con…

Mùa Thu 2014
Kỷ niệm những ngày viếng thăm Vùng Núi Smokey Mountain, tại Bang Tennessee, Hoa Kỳ cùng Thi Thi và Chương Chương.


SONY DSC
Tulip Châu Sa

Trong suốt tuần lễ qua, theo dõi sự kiện đấu tranh cho TỰ DO và DÂN CHỦ đang sục sôi của giới Học Sinh, Sinh Viên tại Hồng Kông khiến tôi cảm thấy buồn tủi khi nghĩ về Sinh Viên Việt Nam qua nhiều thế hệ, trong đó có cả thế hệ của tôi đã sống qua trong vô cảm với vận mệnh của dân tộc và quyền sống, quyền tự do mưu cầu hạnh phúc của con người trên Xứ Việt.

Không hiểu sao câu hỏi này cứ lẩn quẩn trong đầu tôi, và tôi không biết phải trả lời mình thế nào…

Có phải từng thế hệ Học Sinh, Sinh Viên Việt Nam đã và đang sống trong VÔ CẢM trộn lẫn với HÈN? Hay tại vì chính quyền Cọng Sản Việt Nam đóng kịch quá kiệt xuất trước cộng đồng thế giới bằng hành vi tẩy não và tuyên truyền qua hệ thống giáo dục quốc dân (do nhà nước Cộng Sản Việt Nam khống chế kiểu ngu dân)!? Có vẻ như cả hai đều không phải, hoặc nó chỉ đúng đối với phần lớn những con người thờ ơ với vận mệnh của Dân Tộc, Đất Nước và cam chịu làm nô lệ cho đến chết bởi vì họ được hưởng bổng lộc từ “các đầy tớ” của họ.  Nghĩa là họ chỉ cần sống phè phỡn hằng ngày là đủ.  Họ mặc kệ mình đang bị “các đầy tớ” cai trị mình kiểu nào, đối với họ điều đó không quan trọng.

Người dân Hồng Kông và các thế hệ sinh viên học sinh của họ đã đang sống trong một xã hội tự do dân chủ, họ đã sống đời sống của một CON NGƯỜI THỰC SỰ, bỗng chốc họ bị nhốt vào một nhà tù của bộ máy cai trị chuyên đàn áp và tẩy não của Cộng Sản, họ biết rõ họ sẽ phải sống đời sống của một CON VẬT hoặc còn tệ hơn thế nữa, thế thì làm sao họ cam chịu ngồi yên được. Điều dễ hiểu, họ phải đứng lên đòi quyền SỐNG CĂN BẢN cho mình và cho thế hệ tiếp nối.  Họ xem đó là nhiệm vụ cấp bách của họ, không chờ đến thế hệ kế tiếp làm cái công việc ấy thay cho họ.

Còn người dân Việt Nam và Học Sinh Vinh Viên Việt Nam thì biểu hiện thế nào? Họ bị tẩy não từ lúc lọt lòng mẹ bởi hệ thống tuyên truyền ép buộc và hệ thống giáo dục xã hội chủ nghĩa( quốc dân), họ như những trang giấy trắng đã bị quệt lên hai mặt của trang giấy một loại mực đen đúa không thể nào tẩy trắng trở lại được. Nói cho ngắn gọn, họ chưa từng sống trong TỰ DO thực sự và họ đã quen với một xã hội mà trong đó nguyên một tập đoàn “Animal Farm” (Từ ngữ của tác giả George Orwell, không phải của tôi.  Trại Súc Vật-tác phẩm nổi tiếng của tác giả George Orwell viết về bộ mặt thật của chế độ  Cộng Sản, mà cụ thể là chế độ Cộng Sản Liên Xô cũ) điều khiển đất nước. (Theo tác giả George Orwell) Chỉ có loài vật mới thỏa hiệp với những điều chống lại các quyền căn bản làm NGƯỜI mà thôi.

Cọng Sản là một hệ thống cai trị bất công đưa con người đến chỗ chết dần, chết từ từ (họ dẫu đang sống, nhưng thực chất não trạng họ đã ở trong tình trạng chết lâm sàng) cho đến phút cuối cùng trước khi nhắm mắt xuôi tay con người ta mới nhận ra vì sao mình phải chết OAN và họ đã sống đời sống VÔ NGHĨA đến dường nào, chỉ thật đơn giản là vì họ đã sống dưới chế độ Cọng Sản.  Bi hài ở chỗ mặc dù ai cũng nhìn và biết rất rõ điều đó, thế nhưng vẫn còn phần lớn những con người đang ủng hộ và tôn vinh bộ máy cai trị TÀN BẠO VÀ BẤT CÔNG đối với con người nhất hành tinh, hơn cả những nhóm giết người quá khích của Hồi Giáo cực đoan.

Một bi trường kịch cho người Việt Nam.

0

PS: Chưa bàn đến hai câu nói của hai nhân vật trong hình, chỉ nhìn vào hai gương mặt cũng đủ cho ta thấy sự khác biệt  Ý CHÍ về TỰ DO VÀ DÂN CHỦ của hai nhân vật từ hai thế hệ.